Chương 23

Thẳng Nữ Sắt Thép, Chó Con Bị Chọc Khóc

8.532 chữ

28-03-2023

Biên tập: Nhã.

Ngày hôm nay lạnh hơn hẳn so với mọi ngày, mặc dù trong phòng ngủ có mở hệ thống sưởi nhưng vẫn tốn rất nhiều sức để lết dậy.

Đường Miểu nằm lì trên giường đúng 10 phút, cuối cùng cũng vội vàng ngồi dậy thay quần áo đi.

Ngày hôm nay thứ bảy, cô có thể phải nán lại ở makerspace cả ngày, mà makerspace lại không có hệ thống sưởi, vì vậy có nhét thêm một bộ quần áo vào cặp sách của mình.

Sáng sớm mùa đông luôn u ám hơn bình thường, Đường Miểu mua một cốc sữa đậu nành nóng cùng hai cái bánh bao rồi đến thẳng tòa thí nghiệm.

Trên đường đi đến tòa thí nghiệm có một cây đa lớn, cây đa quanh năm xanh tốt, dưới gốc còn có chút ít lá rụng, đâu đây dưới tán cây có một cậu chàng đẹp trai cao to đứng ở đó.

Cậu chàng kia mặc một chiếc áo lông dài màu đen, bên trong là áo len cao cổ màu trắng nhạt, cổ áo len được vén lên che khuất cả mặt, dường như chỉ để lộ mỗi cặp mắt đào hoa cùng hàng lông mày đen nhánh, phía sau cậu đeo ba lô, hai tay sợ lạnh đút túi, lúc này cậu đang nhìn Đường Miểu đến gần mình.

Đường Miểu biết đó là ai, không nhìn mặt, chỉ cần nhìn đôi mắt kia, nhìn hình thể và khí chất cũng đủ để biết cậu là đàn em khóa dưới nói muốn có tình yêu mà không sợ thất vọng.

Cô không biết liệu cậu có đứng đợi mình không, Đường Miểu lặng thinh chẳng nói gì hết, nhưng lúc đi qua tán cây đa cô cố tình thả chậm bước chân mình lại.

Nếu cậu muốn đợi cô thì có thể bảo cô dừng lại.

Nhưng mà khi sượt qua người rồi mà cậu cũng không cất lời gọi cô, nên cô cũng không dừng lại, hai người không ai nhìn ai.

Đạp lên một tầng lá rụng thật dày, tốc độ chân Đường Miêu lại như thường.

“Chị có muốn em quay về không?”

Giọng cậu vang lên từ phía sau.”

Dậy sớm vào sáng thứ bảy, rồi lại ngớ ngẩn đứng ở ven đường, cậu vậy mà lại đứng ở đây đợi chị đến.

Đường Miểu vẫn tiếp tục đi: “Nếu cậu muốn thì về.”

“Em hỏi chị cơ mà, em hỏi là chị có muốn em quay về không?”

“Tôi không quyết định được cho cậu.”

Lại là câu này, chị lại như vậy rồi…

“Thế em cho chị quyết định.” Giọng Phó Khả Dịch rất bình tĩnh, còn rất kiên nhẫn hỏi cô thêm lần nữa: “Chị có muốn em ở lại với chị không?”

Đường Miểu quay đầu nhìn, cậu đứng ở sau, cách cô khoảng một thước, rất gần, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của người kia tự nhiên có phần ủ dột không nói rõ được.

Thấy Đường Miểu không muốn trả lời, cậu liền tiến gần hai bước: “Có phải chị chê em phiền đúng không?”

Chẳng ai trả lời cậu cả.

Giận quá.

“Nếu chị thấy phiền thì nói với em một câu, em là người trọng thể diện, chị nói xong đảm bảo sau này em sẽ không chạm mặt chị nữa.”

Khí lạnh sớm mai khiến vẻ mặt hai người trông thật nhợt nhạt.

Một lúc sau, thấy Đường Miểu hé miệng muốn nói gì đó, cậu tưởng chị muốn cậu chim cút thật nên Phó Khả Dịch nhanh chóng che miệng chị lại: “Im lặng, không được nói gì hết.”

Đường Miểu: “??”

Sao tính khí đàn em lại thất thường vậy.

Sáng sớm quá lạnh, mặt cô gần như sắp hóa thành băng, lúc tay Phó Khả Dịch che miệng Đường Miểu, cái cảm giác này như kiểu chạm vào một que kem vào ngày hè.

Cậu chàng lôi một cái khăn quàng cổ màu đen từ trong cặp sách ra để quàng cổ cho cô, còn đặc biệt lưu ý quấn chặt miệng cô, tại cậu sợ cô mở miệng sẽ nói ra điều gì đó rất đáng sợ.

“Muốn nhìn thái độ của chị khó lắm, em không muốn nói chuyện với chị đâu.”

“…”

Xong còn khéo tay quàng vai cô đến makerspace, tính tình thiếu gia của Phó Khả Dịch vẫn còn hiện rõ trên gương mặt cậu.

Trong makerspace, Hứa Hải Bình vẫn chưa đến, bên trong chỉ có Đường Miểu và Phó Khả Dịch.

Đường Miểu mở máy tính như thường, sau đó cô ăn bánh bao uống sữa đậu nành, Phó Khả Dịch cũng mở máy tính xách tay của mình, cậu còn chưa ăn sáng nên lúc thấy Đường Miểu đang ăn bánh bao bèn lấm la hỏi: “Chia em một ít đi chị.”

Đường Miểu liếc mắt nhìn cậu, thuận tay ném cái bánh bao còn lại cho cậu.

Nhưng cậu không nhận cái bánh bao nguyên mà lại đi bẻ nửa miếng bánh báo còn dở trên tay của Đường Miểu: “Đàn chị vất vả rồi ạ, vừa viết số hiệu vừa phải đề phòng đàn em, tiêu hao nhiều trí lực như vậy thì phải ăn nhiều một chút nhé.”

Người này lời trong lời ngoài toàn gai là gai, Đường Miểu đành lấy lại cái bánh bao, cô uống một ngụm sữa đậu nành, chuẩn bị viết code.

Khăn quàng trên cổ quá vướng nên cô đã tháo xuống trả lại cho người nào đó.

Cô đặt chiếc khăn bên cạnh bàn cậu, sau đó ngồi trước máy tính mở trình soạn thảo code, không biết ai kia vô tình hay cố ý mà tay đảo qua đã khiến khăn rơi xuống.

Cô tháo khăn trả cho cậu, mà hình như cậu mất hứng không vui.

OK, đó là khăn của cậu, cậu thích ném đi đâu thì ném.

Mười phút sau, Hứa Hải Bình tới, đã vậy còn dẫn theo một nam sinh khác đến.

Cậu nam sinh kia tên là Chu Đồng Vũ, vẻ ngoài nhìn rất thanh tú, tóc, mặt, cách ăn mặc đều gọn gàng sạch sẽ, dáng cười cũng rất trong.

Thấy Phó Khả Dịch có mặt ở đây, Hứa Hải Bình rất kinh ngạc sau đó mới Chu Đồng Vũ đến bên cạnh Đường Miểu: “Đường Miểu, cậu em này là Chu Đồng Vũ, là sinh viên năm nhất, chuyên ngành thiết kế công nghiệp, cậu nhóc chắc cũng có thể thiết kế giao diện người dùng cho chúng ta đấy.”

Nhìn vào mặt Đường Miểu, Chu Đồng Vũ lễ phép cười bảo: “Chào chị ạ, em là Chu Đồng Vũ, em có nghe tiền bối Hứa giới thiệu về phần mềm mà mọi người định làm, em cũng rất muốn tham gia hạng mục này, mặc dù chuyên ngành của em là thiết kế công nghiệp, nhưng em vẫn có chút ít kiến thức về thiết kế giao diện người dùng ạ.”

Nụ cười của cậu nhóc trước mặt quá mức chân thành, Đường Miểu kiên nhẫn hỏi: “Cậu học năm nhất à?”

Nói thật thì thay vì chờ đợi một người mới từ từ trưởng thành, thì Đường Miểu tình nguyện bỏ tiền để thuê một nhà thiết kế giao diện người dùng chuyên nghiệp làm.

Chỉ là Đường Miểu đã quên mất rằng lúc đầu cô cũng đã để Phó Khả Dịch – một tay mơ – tham gia, không hiểu lúc đấy cô nghĩ gì mà lại đồng ý cho một cậu ấm tham gia vào hạng mục này nữa.

“Vâng.” Chu Đồng Vũ cười mỉa: “Nhưng mẹ em là giáo viên dạy nghề ở trường dạy nghề, bà ấy là giáo viên dạy môn này luôn ý ạ, thế nên từ nhỏ em đã học được chút ít kiến thức, có lúc bà ấy bận quá liền để em phụ giúp bà ấy nhận đơn đặt hàng thiết kế giao diện người dùng cho khách.”

Hứa Hải Bình bên cạnh cũng lên tiếng nói đỡ: “Đường Miểu thằng oắt này cũng được lắm, tôi có xem qua thiết kế của nó rồi.”

Hứa Hải Bình đã lên tiếng thì Đường Miểu có còn gì để nói đâu.

“Vậy cậu có thể thiết kế biểu tượng phần mềm không?”

Chu Đồng Vũ nở nụ cười: “Dạ được ạ.”

Hứa Hải Bình vỗ vỗ bả vai cậu: “Máy tính ở chỗ này cái dùng được cái không, cậu dùng thì dùng không thì gắng mang cái laptop của mình đi.”

Phó Khả Dịch ngồi đối diện với cậu, chàng ta nhấn nút xóa sạch phần code mình vừa viết trên máy tính đi.

Cậu em năm nhất, vẻ ngoài mi thanh mục tú, mấu chốt là luôn cười với Đường Miểu, tên này thật sự rất phiền phức.

“Chị Đường Miểu.” Chu Đồng Vũ sau khi nhận được nhiệm vụ không hề rời đi, vẫn ngồi bên cạnh Đường Miểu: “Trước em với chị đã gặp nhau rồi, chắc do chị không nhớ em thôi.”

Ngẩng đầu lên, chàng trai trước mắt nở nụ cười rạng rỡ.

Đường Miểu: “Gặp lúc nào?”

Phó Khả Dịch ở bên hơi nheo mắt.

Thằng em khóa dưới này đang muốn trêu chọc Đường Miểu?

“Hai tháng trước, ngay sau đợt huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất, em có lén nuôi một con chó Chihuahua ở ký túc xá. Hôm đó trời mưa xong con oắt này nhân lúc em không để ý đã chạy loạn, sau đó không may rơi xuống cống nước, may mà có chị nhặt nó lên.”

Hình như có chuyện như thế thật.

Lần đó trong trường đang thi công một đoạn đường, nắp cống thoát nước bị bật ra, con chó kia đang giãy giụa nằm trong cống bẩn, lúc đó trời còn đang mưa, nước mưa gần như phủ kín người con chó, mà con chó cũng đang rất vùng vẫy trong nước.

Dọc đường có rất nhiều sinh viên đứng xem, có người định vươn tay tóm lấy chú cún nhưng tiếc là chẳng ai với tới.

Lúc đó Đường Miểu tình cờ đi ngang qua, chính cô là người đã đi dép lê xuống cống bế con chó lên.

Chu Đồng Vũ – người đang chạy khắp nơi tìm chó, cuối cùng cũng đã tìm thấy con Chihuahua trên hành lang văn hóa trường học.

Cậu thấy bé chó bẩn nhà mình đang chạy lon ton bên cạnh Đường Miểu, mà quần áo của Đường Miểu cũng không sạch sẽ lắm, cô cầm ô che cho Chihuahua, một người một chó đi cùng nhau, khỏi cần nói cũng biết cảnh tượng kia có bao nhiêu ấm áp đáng iu.

“Chihuahua là tên của loài thôi, tên của nó là Người Nhà Quê[1], sau khi chị cứu nó em đã âm thầm để nó nhận chị làm chị ruột.”

Chu Đồng Vũ cười rất vô hại, Đường Miểu bị lóa mắt trước nụ cười thanh tú sạch sẻ của cậu.

Vì vậy, bây giờ cô có thêm một em chó?

Tiếng Phó Khả Dịch gõ bàn phím bên cạnh hơi to…

Chú thích:

[1] 土包子 – thổ bao tử – người nhà quê =))Hết chương 23!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!